Câu chuyện về anh tôi
Tôi có một người anh thân thiết tên là Tôn Hồng Đ, anh giỏi rất nhiều thứ, thông thạo cầm kì thi hoạ cờ vây mạt chược bắn cung xoay bút vù vù, ấy nhưng không ai hay anh còn một sở thích thầm kín đó là rình rình đi unfriend người khác. Để bao biện cho hành vi này, anh còn lấy dẫn chứng khoa học: “các nhà nghiên cứu cho hay não con người chỉ nhớ được 100 khuôn mặt, còn lại phải unfriend sạch”. Từ đồng nghiệp, bạn học, đàn em CLB anh unfriend không chừa một ai, mà đỉnh cao ở chỗ nạn nhân không hề hay biết, cứ mỗi khi muốn liên lạc lại với ai, anh liền bảo sứ giả là tôi và Xêko đi truyền tin, quả thực kĩ năng này đáng để học hỏi. Sự việc sẽ chẳng có gì nếu như tuổi tác con người đến không chừa một ai, cộng thêm việc duy trì sở thích thầm kín này quá lâu, dường như anh tôi không còn nhớ được mình đã từng làm bạn với những ai nữa.
Quay trở lại những năm 2016, khi Xeko và anh T.H.Đức vẫn còn lặn lội ở TechKid, ngày ấy chúng tôi hay tổ chức những buổi giao lưu BoardGame xuyên đêm, vào một buổi tối thiếu người chơi, anh ngồi tâm sự bảo: “anh quen một thằng ở hội chơi DnD, để anh rủ nó đến góp vui với anh em”. Chúng tôi vui mừng hồ hởi mong chờ đến ngày gặp thành viên mới, và rồi ngày ấy cũng đến, nhưng thay vì một tài năng trẻ tôi lại gặp đúng Tuấn, người đã cùng tôi và Xeko leo đỉnh Hàm Lợn cách đây 2 năm. Thôi thì cũng mừng vì đã gặp lại nhau, trái đất tròn. Và từ ấy chúng tôi lại cùng nhau chơi BoardGame vui vẻ.
Bẵng đi một thời gian, không ai trong chúng tôi còn làm ở TechKid nữa, các anh em của tôi chuyển qua làm game, còn tôi chuyển qua làm thinh, vào một hôm gặp mặt năm 2017, anh Đ có tâm sự: “giờ làm game thì phải có artist, anh nghĩ chúng ta nên đi học vẽ”. Chúng tôi, lại vui mừng hồ hởi vì vẽ vời mà niềm đam mê từ tấm bé, bây giờ mới có dịp ăn học tử tế, nhưng nhìn qua nhìn lại mới chỉ có anh Đ, Xeko và tôi, người ít thế này sao mở lớp. Anh Đ lúc này đứng dậy nói “các em chớ lo, anh có quen thằng này ở hội bắn cung, y cũng thích học vẽ, 4 người là đủ mở lớp”. Chớp mắt mà ngày khai giảng cũng đã đến, chúng tôi tung tăng xách cặp đến trường, và ồ kìa, chẳng phải kia là Tuấn, người cùng tôi leo Hàm Lợn năm 2014, chơi BoardGame năm 2016 đây sao? Sau một khoảng lặng, chúng tôi lại tay bắt mặt mừng, người anh em lâu quá không gặp, cuộc sống có ổn không, sao ông quen lại anh Đ hay vậy…v…v, chúng tôi, lại một lần nữa, cùng nhau học vẽ vui vẻ. Thế nhưng sự nghiệp vẽ vời của chúng tôi cũng chẳng kéo dài lâu, mùa đông đến mang theo những cơn gió lạnh, ngồi một chỗ vẽ thì mất nhiệt, dần dần chúng tôi vẽ thì ít mà hút chích thì siêng, mãi chưa ai trở thành “artist” cả, thế là lớp vẽ giải tán.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, các anh em bạn bè thân thiết nay đã đi tứ xứ tìm kiến danh vọng, người ngồi chung bàn board game càng ngày càng ít. Vào một ngày đông năm 2021, chúng tôi quyết định gặp mặt làm đôi ván cho đỡ quên mặt nhau, nhưng đếm quanh cũng vẫn chỉ có tôi, Xeko và anh Đ. Không thể để buổi offline hiếm hoi này bị bể kèo, anh tôi lục trong danh sách bạn bè rồi nói với cả nhóm: “Anh có quen thằng Tuấn khỉ, nó chơi Arkham với anh, để anh rủ nó xem sao”. Tôi bất giác giật mình, chẳng phải dạo này có thanh niên Tuấn Khỉ trở nên nổi tiếng vì cầm AK sấy sới bạc sao, từ từ anh ơi phòng này chơi dao không chơi súng. Anh liền trấn an - không sao em ơi, thằng này tử tế, để anh mời nó vào group.
Quý bạn đọc thân mến, nếu bạn đã từng đọc những câu chuyện của tôi hoặc những gì xảy ra với cuộc đời tôi, thì những diễn biến tiếp theo cũng không khó đoán, vâng, Tuấn khỉ, vẫn là Tuấn leo Hàm Lợn với tôi năm 2014, chơi BoardGame năm 2016, học vẽ cùng tôi năm 2017. Nghĩ đến cảnh người anh tôi mới năm nào còn dìu dắt chúng tôi vào CLB cờ vây, người có thể nhớ 150 nước đi của một ván cờ từng đánh cả tháng trước, nay trở thành người giới thiệu cho chúng tôi cùng một thằng tới tận 3 lần, chúng tôi nhận ra anh đã già, bất giác tôi và Xeko không ai bảo ai, hai hàng nước mắt nước mũi trào ra không ngừng. Và tôi cũng biết rồi sẽ có một ngày, anh tôi lại giới thiệu thằng Tuấn cho chúng tôi thêm lần nữa. Tuấn à, nếu năm sau anh tôi kết bạn với ông, hãy đối xử với anh ấy thật tốt. Thành phố này thật nhỏ bé, người ta unfriend nhau rồi lại gặp lại nhau